“Thuở còn có anh, em vừa ghét, vừa thích ốm. Ghét vì, mỗi lần ốm, em luôn mệt mỏi, mắt thâm quầng và luôn cảm thấy khó chịu. Em nghĩ, đó là những lý do mà ai cũng có khi bảo mình ghét ốm. Nhưng, phải thú nhận với anh, em…đã có lúc thích ốm lắm…Vì, mỗi lần ốm, chỉ cần nhắn cho anh một tin nhắn gọn lỏn: “em ốm rồi, huhu”, là khoảng vài phút sau, em sẽ được nghe giọng anh hớt hải qua điện thoại. Anh sẽ hỏi em sao lại ốm, uống thuốc chưa, hoặc có lúc, anh lại mắng em hư, không nghe lời, anh không cho ăn kẹo nữa, để rồi em sẽ nũng nịu, hoặc vờ giận dỗi với anh, và em biết, anh sẽ chạy ngay đến nhà em sớm hết sức có thể.
Mẹ em bảo, có người yêu như anh, là sướng nhất. Em cũng thấy thế anh ạ, vì mỗi lần anh đến thăm em ốm, anh luôn mang quà cho em. Khi thì là những gói kẹo mà em thích, khi thì lốc sữa, hộp bánh, tùy vào tình trạng bệnh của em. Sauk hi vào phòng mắng em một trân “truyền hình trực tiếp, âm thanh sống động”, anh sẽ xuống nhà, và pha cho em món tủ của anh- Trà chanh mật ong.
Em luôn thích cảm giác ngồi khuấy cốc trà nóng, hít hà những làn khói mỏng thơm nồng mùi chanh, ngắm nhìn anh, bắt gặp mình nới đáy mắt đầy yêu thương ấy. Ly trà chanh của anh, màu trà vàng sậm lóng lánh như màu hổ phách, chất trà mượt mà, quấn quýt những sợi mật tan ra trong cái tinh tươm ngây ngất. Trà chanh mật ong, hớp một ngụm sẽ nghe chát chát vị trà, hương trà dịu nhẹ quyện với hương chanh nồng nàn quấn quýt nơi đầu lưỡi. Vị ngọt nồng nàn của mật ong sẽ đến sau cùng, ôm ấp, xoa dịu chất chát, chất chua, khiến ly trà trở thành bữa tiệc của vị giác.
Em luôn ví tình yêu và sự quan tâm của anh như những tách trà chanh mật ong, vừa ngọt ngào, vừa chua lại có tí đắng chát. Giống như việc anh mắng em hư, rồi lại ôm em vào lòng vỗ về.
Trả lời