Cà phê đắng, nhưng hương thơm tỏa ra lại mang một sức khêu gợi khó cưỡng. Hương cà phê nồng nàn, ngòn ngọt lẩn lút chút đăng đắng, hòa quyện với nhau thấm đẫm vào từng đơn vị khứu giác, khiến người ta say ngất ngây dù chưa nhấp môi một lần. Cảm giác như say một anh chàng mới quen với nụ cười tỏa nắng, khả năng hát hò hay học hành siêu ổn. Có khi chưa nói với nhau câu nào, nhưng vậy mà say, mà tương tư thầm nhớ, mà mơ mộng ôm gối cười thầm mỗi đêm, lại có khi buồn lạ khi anh chàng cười với một cô gái khác. Vu vơ vậy đấy, như hương cà phê ngòn ngọt đắng đắng, khiến lòng người bất chợt buồn buồn vui vui.
Nếu chỉ thưởng thức hương cà phê, mà chưa nhấp môi một ngụm, thì cũng như chỉ say người ta, mà chưa mang trong lòng một mối tình. Phải cầm tách cà phê, hít hà những lọn khói vẽ những vòng tròn mỏng mảnh vào không khí, nhấp môi và nghe vị đắng len lỏi, chạm vào từng góc môi, khuôn miệng. Thoáng rùng mình, như cảm giác mối tình đầu không thành tiếng, chỉ biết đứng từ xa mà ngắm, mà nhìn, mà thầm thương trộm nhớ. Đắng là thế, nhưng vẫn không thể chối từ, cũng như tách cà phê, đắng là thế, nhưng vẫn uống cạn lúc nào không hay.
Người ta bảo, cà phê đắng, chỉ cần bỏ chút đường, ít sữa, khuấy nhẹ là vị ngọt lại đượm đầy. Nhưng quả thật, với tôi, dù cho bao nhiêu đường, hay sữa, thì vị đắng vẫn còn đó. Vị đắng lẩn khuất như muốn chơi trò trốn tìm vị giác, thỉnh thoảng lại nhảy ào ra từ một góc nào đấy, cười khanh khách trước cái nhíu mày khẽ khàng khi bắt gặp vị khách quen không mời. Vị đắng ấy trốn trong từng hạt đường chưa tan, ẩn mình trong vị sữa ngọt ngào béo ngậy, như nỗi đau ẩn chứa trong từng nụ cười trên môi, như những phút nhói lòng núp sau những giờ hạnh phúc. Tình yêu là thế, ta có thể mới vui đấy, nhưng lại buồn chốc sau. Cũng như vừa cười hạnh phúc đấy, phút sau đã là những giọt nước mắt rơi, như cốc cà phê đắng, dù đã thêm đường, vẫn nghe vị đắng lẩn lút nơi đầu lưỡi, như trêu ngươi, như thách thức.
Tôi thích ẩn mình trong một góc quán trời trưa nắng, nhâm nhi cốc cà phê đắng nóng hổi mà nghĩ về nhữngg tình yêu đã và đang đi qua cuộc đời mình. Tôi nhận ra, những người yêu nhau như những kẻ nghiện cà phê rất nặng. Dù biết là say, là đắng, những vẫn tự huyễn hoặc bản thân bằng những muỗn sữa,tách đường, rồi im lặng thưởng thức một mình, hòa quyện và mê đắm. Biết trách ai khi mà chính mình vốn hiểu rõ:
Cà phê không đắng không phải là cà phê, cũng như yêu mà không đau thì chưa yêu thực sự.
Biết là thế, nhưng rồi người ta vẫn buồn, vẫn yêu, cũng như những cốc cà phê vẫn cạn trong những buổi trưa hè vàng nắng…
Trả lời